Friday, May 26, 2006

Trung Quốc: Thách thức lịch sử chính thống

Mao Trạch Đông
Cuộc Vạn lý Trường chinh do Mao Trạch Đông chỉ huy đang bị đặt câu hỏi
Cuộc hành quân mang tên 'Vạn lý Trường chinh' từ lâu được xem là một trong những huyền thoại anh dũng nhất trong lịch sử Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Năm 1934, Hồng quân Trung Quốc, với khoảng 200.000 người mở đường máu rút khỏi căn cứ ở phía nam, và bị quân đội của Tưởng Giới Thạch rượt đuổi.

Từ đây, quân đội của Mao Trạch Đông bắt đầu cuộc Trường chinh được gọi là vô tiền khoáng hậu: một cuộc thoái lui dài hàng ngàn dặm, từ Giang Tây và Phúc Kiến, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây.

Chỉ còn 40.000 quân sống sót để từ đó mở lại cuộc cách mạng và đánh bại Tưởng Giới Thạch năm 1949.

Lật lại huyền thoại

Sau 70 năm, một cô gái Trung Quốc, Sun Shuyun, nghĩ ra ý tưởng đi lại cuộc Vạn lý Trường chinh năm xưa. Có lẽ cô là phụ nữ Trung Quốc đầu tiên làm như vậy, với một năm hành trình và nói chuyện với 40 cựu chiến binh còn sống sót.

Những tâm sự của những người này rất khác với phiên bản chính thức lâu nay - "sốc là một từ còn quá yếu ớt để mô tả phản ứng của tôi" - Sun Shuyun viết như thế khi nhận ra những lời nói dối cô từng chấp nhận khi là sinh viên ở Bắc Kinh.

Cô được dạy rằng nhân dân hăng hái đi theo Hồng quân. Nhưng nay cô được kể về việc bắt lính, bắt cóc, bắt con tin và đòi tiền chuộc. Số lượng quân giảm sút nặng nề không phải vì thương vong, mà vì đào ngũ.

Khi Sun Shuyun hỏi một cựu binh của cuộc Trường chinh, nay là một viên tướng, rằng Chủ nghĩa Cộng sản có ý nghĩa gì với ông, ông ta trả lời: "Cô nói cho tôi nghe với. Trước đây và bây giờ tôi cũng không biết. Tôi e cả Mao khi ấy cũng không biết câu trả lời."

Những trang lịch sử do Sun Shuyun viết ra, đã được NXB HarperCollins phát hành ấn bản tiếng Anh năm nay với tựa đề "The Long March", nhưng không được in ở Trung Quốc.

Giống như nhiều tác phẩm gần đây, Sun Shuyun dựa vào nhiều tài liệu không có ở trong nước - một nhật ký của một nhà truyền giáo Tin Lành, Rudolph Bosshardt, là ví dụ. Ông Bosshardt đã hành quân cùng Hồng quân trong 560 ngày trước khi bị bắt cóc và bị đòi khoản tiền chuộc 10.000 đôla.

Một số người nói giới trẻ Trung Quốc còn thiếu hiểu biết về lịch sử đất nước

Nhiều vụ bắt cóc là do chính Hồng quân tạo ra, một điều khiến Shuyun bị sốc. Cuốn sách của cô cho thấy nông dân không muốn gia nhập Hồng quân, phụ nữ bị buộc sinh con và bỏ con lại.

Tác giả nói người Trung Quốc không bao giờ biết nguyên nhân thật của cuộc Trường chinh, một phần vì ba cuộc thanh trừng của Mao đối với 10.000 người khiến người dân địa phương không tin tưởng và ghét Hồng quân. Những người cộng sản đã buộc phải rời căn cứ ở Giang Tây.

Khi buộc phải tháo chạy, Hồng quân liên tục bị quân của Tưởng Giới Thạch truy đuổi, và rồi lại thả ra.

Gao Wangling, sử gia ở Đại học Nhân dân, nói thẳng: "Đa số các sử gia nghiêm túc ngày nay hiểu rằng Tưởng Giới Thạch khi ấy có thể nghiền nát người cộng sản, nhưng đã để cho họ sống như món hàng mặc cả với Moscow."

Những nghiên cứu mới

Bản thân Gao Wangling có một nghiên cứu, "Về Phản hành vi của nông dân Trung Hoa." Nghiên cứu đi ngược lịch sử chính thống khi nói nông dân đã giết các địa chủ dưới lệnh của đảng.

Hồi đầu thập niên 1970, lịch sử ở Trung Quốc được viết theo quan điểm "đấu tranh giai cấp", và rằng 4000 năm lịch sử đã tiến hóa để đi đến giai đoạn thắng lợi của Đảng Cộng sản.

Nhưng hôm nay, "lịch sử xã hội" trong đời sống nông dân lại được chú tâm. Nhiều học giả ở ngay Trung Quốc xem lại diễn trình cải cách ruộng đất một cách độc lập so với kết luận của đảng.

Tại một đất nước nơi lịch sử và tuyên truyền gắn bó với nhau, nhiều vấn đề nhạy cảm lâu nay ít được nhắc đến.

Năm nay đánh dấu 40 năm bắt đầu Cách mạng Văn hóa, sự kiện thảm khốc trong lịch sử Trung Quốc thế kỷ 20. Nhưng truyền thông lờ đi sự kiện này, và nhà nước hy vọng bi kịch rồi sẽ mờ đi trong ký ức dân tộc.

Li Datong, người bị cách chức chủ bút tạp chí Băng Điểm vì đăng một tiểu luận phê phán xu hướng đề cao tinh thần chống ngoại xâm, nói: "Chúng tôi vẫn chưa chấp nhận sự thật. Khi bắt đầu đặt câu hỏi, thì ai biết được nó sẽ dẫn tới đâu? Anh đặt câu hỏi về nhà Thanh, Trung Hoa hiện đại, lịch sử đảng, Cách mạng Văn hóa, 1989...rất nhiều câu hỏi còn đó."

Một số chuyên gia nói việc có hiểu biết không đầy đủ về quá khứ sẽ không tốt cho Trung Quốc.

Đa số các nghiên cứu lịch sử mang tính phê phán đều được thực hiện ở bên ngoài Trung Quốc. Tuy nhiên, gần đây, một số người bên trong Trung Quốc bắt đầu đưa ra các cái nhìn khác.

Một số người hỏi chuyện các nhân chứng về những sự kiện như Đại Nhảy Vọt, nạn đói thập niên 1950 mà một số bảo rằng có thể 30 triệu người đã chết.

(Theo BBC)

Thursday, May 25, 2006

Vì sao phụ nữ nói nhiều?

Cuốn sách Tại sao đàn ông không thể lắng nghe và phụ nữ không thể xem bản đồ của Allan Pease và Barbara Pease đã lý giải những nghịch lý giữa hai phái trên phương diện tâm lý học. Theo đó, nói nhiều là một đặc tính hiển nhiên của phụ nữ.

Hay nói như... đàn bà

Khi phái đẹp túm tụm lại với nhau, họ nói lan man đủ thứ chuyện xảy ra trong cuộc sống, từ con cái, vợ chồng, công việc... Hãy để ý mà xem, khi hai vợ chồng ngồi xem tivi, nhất là xem phim, bao giờ anh chồng cũng phải bảo vợ bớt nói để mình tập trung hơn. Đàn ông chỉ có thể làm một trong hai việc, hoặc nói chuyện, hoặc xem tivi. Và tất nhiên, phái mạnh không thể hiểu vì sao phụ nữ lại làm được nhiều việc cùng một lúc. Trong khi ấy, phụ nữ lại cho rằng nói chuyện là cách tốt nhất để xây dựng mối quan hệ. Họ nghĩ thật tẻ nhạt khi hai người ngồi im xem tivi như hai củ khoai tây.

Cũng tương tự như vậy, trong gia đình, mẹ nói chuyện với con gái nhiều hơn là nói chuyện với con trai. Lý do đơn giản là vì con gái sẵn sàng trả lời câu chuyện của mẹ. Trong khi cậu con trai chỉ trả lời cụt ngủn và không có thiện chí phát triển câu chuyện thêm.

Vì sao phụ nữ cần phải nói nhiều?

Não của đàn ông được chia thành nhiều ngăn riêng biệt để giữ nhiều loại thông tin khác nhau. Sau một ngày làm việc, người đàn ông về nhà và cất mọi việc vào các khoang não riêng của mình. Phụ nữ thì không như vậy. Mỗi khi gặp vấn đề gì là điều đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu của họ. Cách duy nhất để phụ nữ thoát khỏi những vấn đề đang trăn trở là nói, để đẩy chúng ra khỏi óc. Vì vậy, đừng khó hiểu nếu bạn thấy một cô gái nói suốt ngày. Khi bị căng thẳng, phụ nữ càng nói nhiều hơn nữa. Cô ấy có thể nói hàng giờ, kể tỉ mỉ về vấn đề cô ấy đang gặp, đã gặp, có thể gặp... và tất nhiên, chỉ kể lể chứ không yêu cầu lời khuyên. Hãy để ý mà xem, khi phụ nữ nói, cô ấy nói lan man từ chuyện này sang chuyện khác, chẳng cần dẫn đến một kết luận cụ thể nào. Với phụ nữ, chia sẻ vấn đề cho bạn bè chính là cách bày tỏ niềm tin vào người đó.

Đàn ông thì ngược lại, khi phải chịu áp lực căng thẳng, não đàn ông phải thao tác chức năng suy nghĩ logic. Với đàn ông, nghe phụ nữ nói là một cực hình. Đàn ông cho rằng họ có trách nhiệm phải giúp phụ nữ giải quyết vấn đề mà cô ấy đang nói. Hệ quả là phái mạnh toàn ngắt lời chị em với những câu hỏi kiểu: "Thế thì vấn đề ở đây là gì?". Những câu hỏi kiểu ấy chỉ làm phái đẹp mất hứng. Vì vậy, các chàng hãy nhớ, cách tốt nhất để an ủi một phụ nữ đang buồn là cho nàng thấy là bạn đang hết lòng hưởng ứng câu chuyện của cô ấy.

Khi căng thẳng, đàn ông chỉ im lặng

Bạn có nhớ bức tượng "Người suy tưởng" của Rodin là một người đàn ông đang trầm tư. Anh ta ngồi trên tảng đá và suy nghĩ một mình, không cần ai khác, kể cả người bạn thân nhất. Thật ra thì người bạn trai mà anh ta thân nhất có lẽ cũng biết ý nên để chàng yên lặng suy nghĩ một mình. Nếu có cô bạn gái nào lại gần để an ủi anh ta, hẳn cô ấy sẽ bị thất vọng. Phụ nữ nói vấn đề của mình cho mọi người, trong khi đàn ông lại giấu vấn đề của mình cho riêng mình. Càng chịu nhiều áp lực, đàn ông càng ít nói. Anh ta đang bận dùng não phải của mình để tìm cách giải quyết vấn đề, nên không còn thời gian cho não trái thực hiện chức năng nghe hay nói. Sự im lặng ấy dễ làm phụ nữ lo sợ. Cô ấy thường bảo chồng: "Nào, hãy nói ra đi, anh sẽ thấy thoải mái hơn". Nhưng kết quả là vô ích. Nói để giải tỏa stress chỉ đúng với phụ nữ. Hoàn toàn không thể áp dụng cho cánh mày râu.

(Theo Thanh Niên)

Tuesday, May 23, 2006

VN đứng đầu thế giới về phần mềm lậu

35% phần mềm cài đặt trong máy tính cá nhân trên thế giới là phần mềm lâ

Báo cáo thường niên năm 2006 của tổ chức Business Software Alliance xếp Việt Nam và Zimbabwe đứng đầu trong 97 nước về tỉ lệ dùng phần mềm lậu.

Theo ước tính, tỉ lệ dùng phần mềm lậu ở cả Việt Nam và Zimbabwe năm ngoái là 90%.

Indonesia, với tỉ lệ 87%, đứng thứ ba, theo sau là Trung Quốc và Pakistan, cùng 86%.

Business Software Alliance nói trong báo cáo công bố hôm nay rằng 35% phần mềm cài đặt trong máy tính cá nhân trên toàn thế giới năm ngoái là phần mềm không có bản quyền - tỉ lệ này không đổi so với năm 2004.

Nhưng tổ chức này nói thiệt hại từ phần mềm bất hợp pháp đã tăng lên 34 tỉ đôla, tăng 1.6 tỉ đôla so với năm 2004.

Trung Quốc được khen là tỉ lệ vi phạm phần mềm bản quyền đã giảm từ 90% xuống còn 86% trong năm ngoái. Nga cũng giảm 4%, còn 83%; Ukraine giảm 6% còn 85%, và Marốc giảm 4%, còn 68%.

Tỉ lệ này ở Việt Nam cũng giảm 2%, từ 92% năm 2004 còn 90% năm ngoái, nhưng vẫn là mức cao nhất thế giới.

Đáng chú ý, khi cân nhắc thiệt hại tính bằng đôla mà việc dùng phần mềm lậu gây ra, thì Mỹ là nước chứng kiến thiệt hại nhiều nhất, 6.9 tỉ đôla; đứng thứ hai là Trung Quốc, 3.9 tỉ đôla.

Tỉ lệ thiệt hại của các nhà sản xuất phần mềm ở Việt Nam chỉ là 38 triệu đôla, phản ánh thị trường còn nhỏ của Việt Nam.

Khi so sánh với các nước trong vùng, thiệt hại ở Thái Lan là 259 triệu đôla, với tỉ lệ dùng phần mềm lậu là 80%; Singapore 86 triệu đôla, với tỉ lệ 40%; Philippines, 76 triệu, với tỉ lệ 71%.

Theo BBC

Cao nguyên hùng vĩ

Ngã sáu Ban Mê!

Bài diễn văn của Larry Ellison

Ðây là bài diễn văn của Larry Ellison (Chủ tịch Oracle) tại ÐH Yale vào lễ tốt nghiệp năm 2000 và cũng vì nó, ông bị lôi ra khỏi sân khấu khi đang diễn thuyết.


"Là SV của ÐH Yale, tôi xin lỗi nếu các bạn có thể chịu đựng được phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều gì đó cho tôi. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc. Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa sẽ như thế nào?

Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rốt cục bạn cũng sẽ là một gã tồi mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trong số những người trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy được hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai trong hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng ư? Dễ hiểu thôi. Sau cùng, tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người bỏ học đại học nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khóa tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất đất nước này?

Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao?

Bởi vì tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất thế giới dù sao đi nữa cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên thế giới, cũng bỏ học ÐH giữa chừng, và bạn thì không làm điều đó. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên thế giới và ngày càng đi lên rất nhanh, cũng là một thằng bỏ học giữa chừng và bạn, vâng chính lại là bạn, không như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi ư? Có thể hiểu được mà.

Vì vậy hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra, một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là, đã trải qua 4,5 năm ở đây, bằng nhiều cách bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ có lợi cho bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ "cách chữa bệnh".

Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần "cách chữa bệnh". Bạn sẽ cần nó vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì thế, vâng, bạn sẽ không bao giờ ở trong số những người giàu nhất thế giới. Oh, chắc chắn là làm theo cách của bạn sẽ không bao giờ vươn tới số 10, 11 như Steve Ballmer. Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không?

Và để có được thành tích đó, ông ta đã bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng " Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?"

Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông ( trong đồng phục lễ tốt nghiệp) mà bạn đang đội trên đầu. Hmm… Bạn thực sự thấy lo lắng ư ? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt để nuôi dưỡng niềm hi vọng. Không phải cho các bạn mà là cho khóa mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi, vì thế tôi sẽ để các bạn lãnh mức lương thảm hại 200.000 đô la một năm, nơi mà đơn xin vào làm của các bạn sẽ được những thằng bỏ học hai năm trước đây kí.

Thay vào đó, tôi muôn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn, là tôi nhấn mạnh điều này: nên bỏ học. Hãy xếp đồ đạc và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa. Bỏ học đi. Ðứng dậy đi. Ðiều tôi muốn nói với bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống chắc chắn như là những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này…

(Ðến lúc này thì chủ tịch của Oracle bị mời xuống khỏi sân khấu)


dmoz.org
web site counters